Có ai đó đã nói rằng mối tình đơn phương là mối tình đẹp nhất nhưng cũng là mối tình buồn nhất và chẳng muốn ai phải ôm mối tình đơn phương để đau khổ. Và còn quan trọng hơn đó là cách duy nhất để chấm dứt một mối tình đơn phương là…tỏ tình. Thế nhưng, không phải ai cũng có can đảm để nói lời yêu với người mình thầm mến. Mới đây, câu chuyện tình đơn phương của một chàng cựu sinh viên Bách Khoa khiến nhiều người xúc động vì "lời yêu sẽ mãi mãi chẳng có cơ hội nói ra".
"Hôm nay....mày lấy chồng.Nửa đêm, tao tỉnh dậy.Lần đầu tiên trong suốt 26 năm qua, tao say.Lần đầu tiên sau 26 năm, tao khóc nhiều đến thế, thấy mình yếu đuối và bất lực đến thế.Tao và mày quen nhau khi cả 2 đứa cùng vào Bách Khoa. Cũng chẳng hiểu sao trong cái lớp mà chỉ có 2/40 là con gái, đứa bạn đại học đầu tiên lại là mày - một đứa con gái, một "củ sắn lùi". Có lẽ đó là may mắn của tao.Mày biết không? Ngày đó động lực cho tao đến lớp, động lực cho tao chăm chỉ qua mấy môn Triết, Vật lý, Đại số, Giải tích...tất cả đều là vì mày. Tao muốn được nhìn thấy mày mỗi ngày, muốn được cùng mày lên thư viện học, giảng bài cho mày, cho mày chép thí nghiệm vật lý. Mày bảo tao ăn gì mà chăm thế....Có lẽ là tao ăn phải bả của mày.
Rồi năm 2 phân ngành, cái số trời nó cho tao với mày vào cùng một ngành, lại còn cùng một lớp. Ở cái ngành mà số con gái đếm trên đầu một bàn tay, mày tất nhiên trở thành bông hồng của viện. Cũng không ít đứa đẹp trai, học giỏi đong đưa mày, ấy vậy chẳng hiểu sao mày vẫn bơ hết. Mày vẫn thích chơi với cái đứa xấu xấu, đen đen như tao. Mày bảo chơi với bọn nó chán, chẳng thoải mái.Có lần tao định thổ lộ, mạnh dạn thử hỏi mày nghĩ thế nào về tình yêu thời sinh viên. Mày chỉ bảo mày còn có cha mẹ, có em. Mày muốn ra trường đi làm để lo cho gia đình, nuôi em ăn học rồi mới tính chuyện yêu đương, yêu bây giờ chỉ tốn thời gian. Và thế là cái quyết tâm của tao bị dập tắt. Tao sẽ chờ mày ra trường, chờ đến khi mày mở lòng.
Rồi cứ thế 5 năm đại học trôi qua, tao và mày vẫn thế, vẫn là "bạn thân", là bạn cùng lớp, cùng nhóm đồ án, cùng nhóm bài tập lớn. Bạn bè vẫn trêu tao và mày. Những lúc đó tao vui lắm. Tao cũng chỉ mong lời bọn nó bảo là thật.Ngày chụp ảnh kỷ yếu, tao với mày chụp với nhau chẳng biết bao nhiêu kiểu. Ngày đó còn lôi ảnh tao và mày để làm ảnh đại diện đôi cơ mà.Ngày liên hoan sau khi bảo vệ đồ án tốt nghiệp, tao đã giả vờ say, đã mượn một chút men để đủ dũng cảm nói ra những gì tao đã giữ kín suốt 5 năm đại học. Nhưng mày đã từ chối, có lẽ bởi vì mày nghĩ đó là lời nói của 1 thằng say. Và đêm đó cũng là lần đầu tiên tao khóc vì 1 người con gái.
Ra trường, hai đứa làm việc ở hai nơi. Áp lực công việc, sự bận rộn của một đứa sinh viên mới ra trường khiến tao và mày dần dần xa nhau, chẳng còn thời gian nói chuyện với nhau nhiều. Mày bận hơn. Những cái hẹn cũng ít dần.Rồi tao biết tin mày có người yêu. Tao chẳng biết làm gì, chỉ biết trách bản thân đã quá nhút nhát. Nhưng ai đó bảo rồi, nếu không có can đảm thổ lộ với người mình yêu thì hãy học cách nhìn cô ấy hạnh phúc bên người khác. Chẳng hiểu sao, ngày đó tao vẫn chờ, vẫn hy vọng 1 ngày nào đó mày quay lại.
7 năm...để hôm nay tao nhận ra, tao đã mất mày, mất mày mãi mãi. Hôm nay tao mới hiểu thế nào là cười trong nước mắt. Chợt nhớ đến bộ phim "You are apple of my eyes", sao nó giống chuyện của tao và mày đến thế. 26 tuổi, mày đã có một công việc ổn định, có thể lo cho gia đình. 26 tuổi, tao cũng đã có một sự nghiệp cho riêng mình.Tao đã chờ, chỉ tiếc rằng người mày chọn chẳng phải tao. Tao ước thời gian có thể quay trở lại, để tao có thể đứng trước mày, nói hết ra những tình cảm tao giấu kín. Một lần thôi, dù có bị từ chối nhưng ít ra tao sẽ không hối hận, không thấy bất lực như lúc này.
Chúc mày hạnh phúc... tuổi thanh xuân của tao.Anh yêu em."YêuTuyên ngôn yêu thầm của những trái tim dũng cảm